Thứ Tư, 23 tháng 6, 2010

Và cứ như thế cuộc sống trôi đi

...

Và cứ như thế cuộc sống trôi đi
Ta thấy chông chênh giữa dòng đời vạn biến
Cái nắm tay mập mờ như ẩn hiện
Lãng đãng phiêu bồng
Tiếng đời thở oi nồng
Ta bàng hoàng khao khát của thời gian

Có tuổi xuân nào hừng hực cháy tràn lan
Như nước suối nguồn
Như mưa trút đầu mùa cuồn cuộn chảy về xuôi

Ta bước đi dài tập tễnh những ước mơ
Chân vững bên này lại chống chếnh bên kia
Tim thổn thức chực chờ gào thét...

Này em ơi,
Ngày xanh xưa tim còn không nỗi nhớ?
Những yêu thương từ ngày đầu bỡ ngỡ
Em cứ tin thôi,
Vì hạnh phúc có thực tự bao giờ?

Ta cũng như những tiếng lá buông chiều
Những tiếng gió cứ nghẹn gào khi màn đêm khép cửa
Tiếng đá nứt và nước ngầm rục rữa
Cố giữ cho tim mình bất biến nửa niềm tin.

---
[Yêu Em,
...đến mức có thể ôm
...và hôn em
...như một đứa dị tính bình thường]

P/s: cho em, Thy Nguyễn [24th June, 2010]

Thứ Sáu, 28 tháng 5, 2010

như Phố tựa nghìn khơi

...


cho tôi đi lang thang trong đêm giữa lòng Phố
hơi nóng ngày buồn hậm hực thốc vào tim


cho tôi đi tìm những nỗi nhớ không tên
nhặt nhạnh trong đó những niềm từng hạnh phúc

cho tôi đi và gục xác rã rời trên góc lặng
nghe vẳng xa gần tiếng ai khẽ gọi tên

cho tôi đi ngắm những ngõ đèn lên
sáng rực rỡ yêu thương về rất thật, và rồi
cho tôi đi về những miền đã mất
những nồng nàn từ chật vật của thời gian



ngày dẫu dài, nắng thiêu đốt tan hoang
đêm dẫu ngắn, gió lập lờ không đến
giấc ngủ khó dẫu ngập tràn vằn vện
đôi tay mềm quệt nước mắt… àh ơi…



ai có yên bình phía cuối nắng ngày rơi
có cười mỉm mỗi bình minh hồng nắng
có rộn rã tiếng hát lòng mây trắng
có nghĩ đến phương này tôi lẳng lặng mình tôi…



tôi ngược đường dài, ngược cả gió hoàng hôn
vượt nắng tắt, vượt trời chiều xám xịt
mưa rả rích chỉ đôi lần qua lại
Phố vẫn bồng bềnh ngột ngạt của Hè sang

những nẻo đường vẫn rũ rượi người xe
Saigon Phố vật vờ như kẻ rượu
tôi bước đi chậm đều như lá bạc
chao hững chao hờ
cuốn xoáy
dần dần rơi…



cho tôi đi lang thang trong đêm này như Phố tựa nghìn khơi
nghìn vạn dặm, nghìn sóng biếc, nối yêu thương về phương ấy!

[ngày dài mây giăng - May 28th, 2010]

Thứ Năm, 8 tháng 10, 2009

Sao em...



Sao em không về cho mùa anh thêm nắng?
Để ngày buồn vàng rực lá chiều Thu.

Sao em không về cho tha thiết lời ru?
Để tiếng hát xưa vọng về nhắn nhủ.
Sao em không về cho tình nồng ấp ủ?
Cả trời chiều đã tàn rũ từ lâu...
Ken - 08.10.2009

Thứ Tư, 30 tháng 9, 2009

Vẫn còn...





Vẫn còn chút gì đó của riêng em...
Để những đêm nắng ấm kéo khung rèm,
Vì vẫn chưa ai đặt chân vào chốn ấy,
Nên ngoan hiền vẫn ngọt lạnh như kem...

Hãy cứ tin rằng ai đó ở rất xa,
Đang tìm em qua những lần vấp ngã.
Mang hạnh phúc - bình yên theo tàn lá,
Đón bình minh em xanh hóa những đong đầy.

(tặng em Kiara)

Bắt đầu từ lúc nào...





Bắt đầu từ lúc nào, không biết nữa...
Ta thấy đời cũng giống những cơn mưa.
Chợt đến đi khi gió hát sang mùa,
Gieo nhung nhớ vào bếp chiều đỏ lửa....

Bắt đầu từ lúc nào, không nhớ rõ...
Chợt biết rằng ta cũng thấy âu lo,
Những khuya sương lạnh buốt giày vò,
Ta khắc khoải một tình yêu (bị) chối bỏ!

(tặng sis. Tròn Vo)

Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

Xưa...




Trả tôi về với những giấc mơ xưa,
Cánh đồng vắng, trời xanh nhung lụa.
Nơi tôi lớn bằng tiếng cười con trẻ,
Mộng bình thường và hay tắm trong mưa.